бера́ (berá, “to pick, to gather”) + -ач (-ač)
бера́ч • (beráč) m (feminine бера́чка)
singular | plural | |
---|---|---|
indefinite | бера́ч beráč |
бера́чи beráči |
definite (subject form) |
бера́чът beráčǎt |
бера́чите beráčite |
definite (object form) |
бера́ча beráča | |
vocative form | бера́чо beráčo |
бера́чи beráči |
By surface analysis, бере (bere) + -ач (-ač).
берач • (berač) m (plural берачи, feminine берачка, relational adjective берачки)
singular | plural | |
---|---|---|
indefinite | берач (berač) | берачи (berači) |
definite unspecified | берачот (beračot) | берачите (beračite) |
definite proximal | берачов (beračov) | берачиве (beračive) |
definite distal | берачон (beračon) | берачине (beračine) |
vocative | берачу (beraču) | берачи (berači) |
count form | — | берача (berača) |
бѐра̄ч m anim (Latin spelling bèrāč)
singular | plural | |
---|---|---|
nominative | бѐра̄ч | берачи |
genitive | бера́ча | берача |
dative | берачу | берачима |
accusative | берача | бераче |
vocative | берачу | берачи |
locative | берачу | берачима |
instrumental | берачем | берачима |