ада (definite accusative аданы, plural адалар)
ада • (ada)
Absolutive sg. | ада (ada) | |
---|---|---|
Ergative sg. | адара (adara) | |
Absolutive pl. | — | |
Singular | Plural | |
Absolutive | ада (ada) | — |
Ergative | адара (adara) | — |
Genitive I | ада (ada) | — |
Genitive II | адо (ado) | — |
Dative | адаз (adaz) | — |
Instrumental | адазын (adazın) | — |
Locative I | ада (ada) | — |
Ablative I | адар (adar) | — |
Locative II | адох (adox) | — |
Ablative II | адохун (adoxun) | — |
Locative III | адак (adak) | — |
Ablative III | адакир (adakir) | — |
Ablative IV | адавор (adavor) | — |
Borrowed from Ottoman Turkish آدا (ada).
singular | plural | |
---|---|---|
indefinite | ада (ada) | ади (adi) |
definite unspecified | адата (adata) | адите (adite) |
definite proximal | адава (adava) | адиве (adive) |
definite distal | адана (adana) | адине (adine) |
vocative | адо (ado) | ади (adi) |
а́да • (áda) m inan
Borrowed from Ottoman Turkish آطه (ada).
а̀да, а́да f (Latin spelling àda, áda)
From Proto-Turkic *ata.
ада • (ada)
singular | plural | |
---|---|---|
absolute | ада (ada) | адалар (adalar) |
definite genitive | аданыҥ (adanïŋ) | адалардыҥ (adalardïŋ) |
dative | адага (adaga) | адаларга (adalarga) |
definite accusative | аданы (adanï) | адаларды (adalardï) |
locative | адада (adada) | адаларда (adalarda) |
ablative | ададаҥ (adadaŋ) | адалардаҥ (adalardaŋ) |
From Ottoman Turkish آطه (“ada”).
ада • (ada)
Vogt, Hans (1963) Dictionnaire de la Langue Oubykh (in French), Oslo: Universitetsforlaget