ора́ (orá, “to plough”) + -ач (-ač)
ора́ч • (oráč) m (feminine ора́чка)
singular | plural | |
---|---|---|
indefinite | ора́ч oráč |
ора́чи oráči |
definite (subject form) |
ора́чът oráčǎt |
ора́чите oráčite |
definite (object form) |
ора́ча oráča | |
vocative form | ора́чо oráčo |
ора́чи oráči |
From ора (ora, “to plow”) + -ач (-ač).
орач • (orač) m
singular | plural | |
---|---|---|
indefinite | орач (orač) | орачи (orači) |
definite unspecified | орачот (oračot) | орачите (oračite) |
definite proximal | орачов (oračov) | орачиве (oračive) |
definite distal | орачон (oračon) | орачине (oračine) |
vocative | орачу (oraču) | орачи (orači) |
count form | — | орача (orača) |
о̀ра̄ч m (Latin spelling òrāč)
singular | plural | |
---|---|---|
nominative | о̀ра̄ч | ора́чи |
genitive | ора́ча | ора́ча̄ |
dative | ора́чу | ора́чима |
accusative | ора́ча | ора́че |
vocative | о̏ра̄чу | ора́чи |
locative | ора́чу | ора́чима |
instrumental | ора́чем | ора́чима |
From ора́ти (oráty) + -ач (-ač).
ора́ч • (oráč) m pers (genitive орача́, nominative plural орачі́, genitive plural орачі́в)
singular | plural | |
---|---|---|
nominative | ора́ч oráč |
орачі́ oračí |
genitive | орача́ oračá |
орачі́в oračív |
dative | ораче́ві, орачу́ oračévi, oračú |
орача́м oračám |
accusative | орача́ oračá |
орачі́в oračív |
instrumental | ораче́м oračém |
орача́ми oračámy |
locative | ораче́ві, орачу́, орачі́ oračévi, oračú, oračí |
орача́х oračáx |
vocative | ора́чу oráču |
орачі́ oračí |