From φᾰγεῖν (phageîn, “to eat”) + -ος (-os).
φᾰ́γος • (phágos) m (genitive φᾰ́γου); second declension
Case / # | Singular | Dual | Plural | ||||||||||
---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|---|
Nominative | ὁ φᾰ́γος ho phágos |
τὼ φᾰ́γω tṑ phágō |
οἱ φᾰ́γοι hoi phágoi | ||||||||||
Genitive | τοῦ φᾰ́γου toû phágou |
τοῖν φᾰ́γοιν toîn phágoin |
τῶν φᾰ́γων tôn phágōn | ||||||||||
Dative | τῷ φᾰ́γῳ tôi phágōi |
τοῖν φᾰ́γοιν toîn phágoin |
τοῖς φᾰ́γοις toîs phágois | ||||||||||
Accusative | τὸν φᾰ́γον tòn phágon |
τὼ φᾰ́γω tṑ phágō |
τοὺς φᾰ́γους toùs phágous | ||||||||||
Vocative | φᾰ́γε pháge |
φᾰ́γω phágō |
φᾰ́γοι phágoi | ||||||||||
Notes: |
|
φάγος • (fágos) m (plural φάγοι)